Xuyên Qua Chi Thú Nhân Quốc Gia
Phan_6
Về sau, Lý Cường mới biết, sư phụ là thanh mai trúc mã với mẹ hắn, mẹ hắn chết đi, đả kích rất lớn đến y. Y vẫn nghĩ bản thân vô năng mới không có cách nào giữ lại mẹ Lý Cường, cho nên khi vừa nhìn thấy Lý Cường, liền cảm thấy, nó cũng có thể là hài tử của mình, y sẽ nâng đỡ đứa trẻ đáng thương này.
Chuyện tình cẩu huyết tiếp tục kéo dài.
Phụ thân Lý Cường không có con trai, chờ đến khi chính thất của hắn rốt cuộc thỏa hiệp, hưng phấn vội vàng trở lại trấn này, muốn đem Lý Cường về phương Bắc.
Lý Cường không muốn, hắn cảm thấy mạng sống của mình là dùng tính mệnh của mẹ đổi lấy, hắn không thể đi cùng nam nhân này.
Nam nhân lái xe đưa hắn đến nhà hàng tốt nhất trong trấn ăn cơm, vừa ăn vừa khóc, nói bản thân không phải với mẫu tử hai người.
Lí Cường rất bình tĩnh, mấy năm nay hắn xem không ít phim truyền hình, xú nam nhân bên trong đều diễn một vở này, không cần phải cảm động hay khóc than cho bọn họ.
Cơm nước xong, nam nhân muốn đến viếng mộ phần của mẹ Lí Cường.
Lí Cường không ngăn cản, đây là điều tất nhiên phải làm, đều đã hơn hai mươi năm, hắn thế nhưng mới đến viếng một lần.
Mộ phần của mẹ Lí Cường thật đơn sơ, trên bia mộ thô kệch để ảnh của nữ nhân đáng thương kia. Vẫn tuổi trẻ xinh đẹp như trước, khóe miệng mỉm cười nhìn tất cả phía trước.
Nam nhân khóc không thành tiếng, gào lên anh rất xin lỗi em, anh rất xin lỗi em.
Lí Cường cảm thấy có điểm mất mặt, rất xin lỗi có tác dụng gì? Có thể cải tử hoàn sinh sao? Ngươi hiện tại biết khóc, vậy sao trước kia không làm gì đi?
Khóc song nam nhân như bị lập tức rút đi sinh lực, cả người già đi rất nhiều. Lý Cường đi đến phía sau hắn, phát hiện ra nam nhân này đã không còn như ấn tượng ban đầu, hắn đã già rồi.
Nam nhân lái xe đưa Lý Cường về nhà, trên đường đi đụng phải một cái xe tải chở cát đá.
Một khắc trước khi Lý Cường ngất xỉu, trong đầu thầm nghĩ: “Tháng này lão tử còn chưa lĩnh lương đâu! !”
Lần nữa tỉnh lại, Lý Cường cảm thấy cả người bủn rủn, bụng có chút đau. Hắn rên rỉ muốn nhấc người lên, lại bị một bàn tay lớn đè xuống bả vai: “Tây Lợi Á, Tây Lợi Á ngươi tỉnh rồi?”
Tây Lợi Á? Đầu óc Lý Cường một mảnh hỗn loạn, hắn giãy dụa mở to mắt, nhìn nam nhân thân trần trước mắt râu tóc lộn xộn, hốc mắt hãm sâu quá nửa đang kinh hỉ hô lớn: “Tây Lợi Á tỉnh rồi, cảm tạ ông trời, hắn rốt cục cũng tỉnh!”
Lập tức có rất nhiều người đi vào phòng, có vài hán tử cao lớn tráng kiện cùng vài nam nhân nhìn qua thực bình thường.
Lí Cường đột nhiên cảm thấy không thích hợp, bởi vì hắn phát hiện, nơi này…… hoàn toàn không quen thuộc, hơn nữa những người này mặc đến tột cùng là cái gì a! Da thú? Lưới đánh cá? Ta ngất!
Vì thế Lý Cường lại một lần nữa lâm vào hôn mê.
“Không có việc gì, hắn chỉ đang ngủ thôi.” Tuyết Lai sờ sờ hai má Lý Cường, đối với nam nhân đỏ hồng hai mắt gật đầu: “A Tư Lan, ngươi không cần tự trách, đây không phải lỗi của ngươi….Tóm lại, ngươi đi tắm rồi nghỉ ngơi một chút. Đến chạng vạng Tây Lợi Á có thể tỉnh lại, hắn nhất định không muốn nhìn thấy ngươi như thế này.”
Nam nhân cao lớn tên A Tư Lan ứng thanh, cố gắng đứng lên đi ra ngoài..
Tuyết Lai thở dài, ngón tay vuốt ve mái tóc dài của Tây Lợi Á: “May mắn không xảy ra chuyện lớn, may mắn vẫn bảo vệ được hài tử, ai……”
Lí Cường bị mùi thịt nướng thơm phức dụ tỉnh.
Hắn cố sức khởi động thân mình: “Nước…..”
Nam nhân cao lớn kia vội vàng đứng dậy, chạy ra bên ngoài, chốc lát sau cầm bát thạch tiến vào, thật cẩn thận nâng Lý Cường dậy: “Đây, uống chậm một chút.”
Lí Cường uống nước xong, đầu óc cũng dần dần thanh tỉnh, hắn đánh giá xung quanh trong chốc lát, phát hiện nơi này căn bản không phải là thế giới mình nhận biết …. Nhớ đến tai nạn xe lúc trước, Lý Cường cũng tự hiểu được rõ ràng: Dựa vào, tmd chính là xuyên qua a!
Uy Lí Cường uống xong nước, nam nhân cao lớn lộ ra tươi cười: “Tây Lợi Á, nữa không?”
Tây Lợi Á? Lí Cường nhìn bàn tay của mình, sờ sờ mặt mình, lại cho lần này xuyên qua một câu: Này tmd chính là hồn xuyên! ! !
“Ta, nữa……” Từ ngữ không quen lại sắp hàng trong miệng thuần thục nói ra. Lí Cường minh bạch đây vốn không phải là ngôn ngữ mà mình biết, nhưng không rõ bản thân vì sao lại có thể nghe hiểu được, còn có thể nói. Có thể là trí nhớ thân thể này lưu lại đi.
“Được thôi.” Nam nhân kia ôn nhu ôm Lý Cường vào lòng, bàn tay to lớn vuốt ve lưng hắn: “Ta sợ, thật sự sợ … Lúc ấy ta thiếu chút nữa điên rồi, may mắn ngươi không có việc gì, may mắn……”
Lí Cường nháy mắt mấy cái, phát giác ra nam nhân này hẳn là một nửa còn lại của chính mình. Vì vậy chính mình xuyên qua nhập vào thân xác nữ nhân? Lý Cường vô cùng buồn bực, hắn vụng trộm thò tay xuống phía dưới sờ sờ, lại đụng đến một cái bụng tròn to, đương nhiên, còn có phía dưới bụng nhuyễn đát đát cái kia…..
Lí Cường sẽ không sờ lầm, hắn vẫn là nam nhân, nhưng cái bụng này đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra???
Nam nhân cao lớn đem da thú cuộn lên đặt ở phía sau Lý Cường, làm cho hắn dựa thoải mái: “Tây Lợi Á, ngươi nhất định đói bụng rồi? Tuyết Lai nói ngươi đến chạng vạng có thể tỉnh lại, không nghĩ đến ngươi thật sự đã tỉnh, ta thật cao hứng, …Ta bắt một con lợn rừng nhỏ, ngươi rất thích ăn thịt lợn rừng nhỏ, vừa bắt đầu nướng, ngươi đợi một chút.”
Nam nhân vừa nói, bàn tay cũng không ngừng nghỉ.
Lí Cường còn chưa từ trong khiếp sợ tỉnh lại, trong tay đã được đưa đến một miếng thịt bọc trong lá cây. Nhìn ánh mắt chờ đợi của nam nhân, hắn cười cười, cúi đầu cắn một ngụm.
Thịt nướng tươi mới ăn rất ngon, gần như nuốt chửng. Lý Cường cũng do quá đói bụng, lang thôn hổ yến ăn hết miếng thịt nướng to, ánh mắt còn chăm chú nhìn vào chỗ thịt đang nướng trong đống lửa.
Nam nhân thấy hắn ăn hết, thật cao hứng: “Tây Lợi Á, ngươi không thể ăn nữa, Tuyết Lai nói ngươi tỉnh dậy có thể ăn một chút, nếu vẫn còn đói thì ăn thêm hoa quả. Cảm tạ trời đất, ngươi không xảy ra chuyện gì nguy hiểm.” Trong lòng nam nhân tựa hồ còn dư âm: “Tây Lợi Á, ngươi tuyệt đối không thể lại xảy ra chuyện, nếu không ta sẽ chết mất.”
Định nghĩa của xuyên qua đến hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, chính là không thể để lộ bản thân không phải là người ban đầu trong thân xác này. Nhất là loại địa phương rất nguyên thủy này. Lý Cường cảm thấy nếu nói mình không phải Tây Lợi Á mà là một linh hồn xa lạ, như vậy kết cục sẽ giống như miếng thịt nướng bên cạnh đống lửa kia, bị thiêu sống.
Trên ti vi vẫn thường chiếu như vậy, người lạ đến bộ lạc nguyên thủy, nếu không được hoan nghênh, sẽ bị coi là giáo đồ tà ác đưa lên giàn hỏa thiêu.
Lí Cường bo bo giữ lấy mình.
Ăn xong hoa quả lại uống chút nước, Lý Cường sợ hãi nhìn nam nhân kia đem toàn bộ chỗ thịt nướng còn lại ăn sạch, sau đó dùng lá cây khô lau tay cùng lau miệng, liền đi về phía giường.
Lí Cường có chút cứng ngắc, hắn không biết nam nhân này muốn làm cái gì.
Nam nhân giúp đỡ Lý Cường nằm xuống da thú mềm mại, sau đó chính mình cũng nằm bên cạnh, đưa qua cánh tay ôm lấy thân mình hắn, bàn tay to lớn đặt trên cái bụng cao ngất: “Tây Lợi Á…… Con của chúng ta, không có việc gì……”
Con của chúng ta, con của chúng ta, chúng ta …… Hài tử????? Lí Cường thạch hóa, hắn mặt đầy hắc tuyến vuốt bụng của mình: Nơi này, có hài tử???? Có nhầm không? Ta không phải là nam nhân sao? Ta có kê kê a! Đứa nhỏ này từ đâu đến? Ta xuyên qua đến tột cùng là thế giới quái quỷ nào??
Nam nhân phát giác người trong lòng cứng ngắc, tưởng hắn vẫn còn sợ hãi, vì thế càn thêm ôn nhu hôn lên bả vai Lý Cường: “Tây Lợi Á, ngươi đừng sợ, không có việc gì, đều đã qua…… Không có việc gì ……”
Lí Cường hoàn toàn choáng váng.
Lí Cường đần độn ngây người hai ngày, mới đem địa phương này hiểu rõ ràng.
Đó là một nơi hoàn toàn bất đồng với thế giới mà chính mình quen thuộc, nơi này tuy cũng có núi có cây có con người, nhưng cư dân ở đây cư nhiên có thể thú hóa! Hơn nữa nghe người tên Tuyết Lai … giống cái kia nói, bản thân Tây Lợi Á cũng có thể bán thú hóa, xem như giống cái hy hữu khỏe mạnh trong bộ lạc. Cho nên hắn có thể nhanh chóng hoài thai hài tử… Nhưng bởi vì thời gian trước các thú nhân ra ngoài săn thú, liệt xỉ bạo long đến đánh lén, làm cho bộ lạc tổn thất nghiêm trọng. Tây Lợi Á vì bảo hộ hài tử cùng A Thụy Nhĩ, là ca ca của A Tư Lan, kết quả bản thân ngã bị thương, động thai khí. Sau khi A Tư Lan trở về gấp đến mức sắp điên rồi. Bất quá lần xung đột này thương vong thảm trọng, hài tử của A Thụy Nhĩ bị liệt xỉ bạo long cắn chết, ngay cả Kiều, bạn lữ của hắn cũng bị trọng thương, không biết có qua được mùa đông năm nay hay không.
“Cho nên ngươi nhất định không được có chuyện gì…..” Hốc mắt Tuyết Lai có chút hồng.
*****
Chương 13: [ phiên ngoại ] Tây Lợi Á bi thảm…..
Lí Cường không biết nên biểu đạt tâm tình đau khổ của chính mình như thế nào.
Hắn xuyên qua, xuyên đến một bộ lạc nguyên thủy kỳ quái, nhập hồn vào một nam nhân, hơn nữa nam nhân này còn có thể bán thú hóa, còn có thể mang thai… Hơn nữa đối tượng của nam nhân này là một kẻ cường tráng có thể biến thành dã thú, cũng chính là lão công, bộ lạc này gọi là bạn lữ.
Lí Cường vụng trộm sờ sờ tiểu cúc hoa của mình: Mềm mại co dãn nhanh… Loại địa phương này cư nhiên có thể bị gì đó, nhưng lại có thể hoài thai hài tử… Lý Cường vô cùng hỗn loạn.
A Tư Lan chiếu cố hắn rất cẩn thận, sợ hắn xảy ra chút sơ xuất nào.
Hiện tại là mùa đông, bên ngoài thường xuyên có đại tuyết như lông ngỗng. Đối với người đến từ phía nam như Lý Cường, trải nghiệm này quả thực vô cùng mới lạ. Hắn chưa từng thấy nhiều tuyết như vậy, tuyết đọng dầy như vậy. Đương nhiên còn có thời tiết lạnh như thế.
Hắn lấy da thú bao kín bản thân, ngồi ở cạnh đống lửa nhìn ra bên ngoài.
Tuyết Lai là y sư duy nhất của bộ lạc, trong khoảng thời gian này cũng luôn ở bên cạnh chiếu cố Lý Cường.
Nga, hiện tại Lý Cường đã không còn được gọi là Lý Cường, hắn có tên gọi khác, kêu Tây Lợi Á.
Tây Lợi Á muốn ra ngoài chơi, nhưng hắn không có giầy cùng quần áo ấm áp.
Thú nhân nơi này cực kỳ có khả năng chịu lạnh, đại mùa đông cũng chỉ quấn một khối da thú bên hông, hai chân trần, dẫm trên nền tuyết thành từng dấu từng dấu chân lớn. Giống cái thú nhân cơ bản chỉ ngốc ở trong nhà, mùa đông là thời gian giống cái nghỉ ngơi lấy sức. Bọn họ ở trong phòng đơn giản may quần áo da thú, ủ mứt hoa quả, cùng thân nhân hoặc bạn lữ nói chuyện phiếm. Vượt qua mùa đông lạnh giá.
Tuyết Lai đem bàn chân đông lạnh đến đỏ rực đặt vào gần đống lửa, tính ngày sinh của Tây Lợi Á: “Thân ái, còn một tháng nữa là ngươi có thể sinh tiểu bảo bảo rồi, nga, rất chờ mong đâu, qua một tháng nữa, mùa xuân cũng đến rồi.”
Một chút cũng không chờ mong được không? Tây Lợi Á vẻ mặt hắc tuyến vuốt cái bụng lớn của mình, bên trong thực sự có cái gì đó đang hoạt động, có phải đang đá mình hay không, làm cho ngay cả ngủ cũng không yên.
“Cho nên trong khoảng thời gian này, ngươi hảo hảo bồi dưỡng thân thể, a, đúng rồi, ngươi cũng phải cùng A Tư Lan ân ái nhiều một chút, nếu không bảo bảo sẽ rất khó sinh ra đến a.” Tuyết Lai nói xong, mái tóc dài màu bạc dưới ánh lửa ánh lên sắc vàng lóng lánh.
Ân ái? Tây Lợi Á thiếu chút nữa không bị nước miếng sặc chết, hắn cùng nam nhân cao lớn tráng kiện kia … ân ái? Thiên a, sẽ chết người! Hắn đỏ mặt: “Không ân ái có được không?”
“Không được! Nhất định phải ân ái, nếu không nơi đó không thể biến mềm mại, hơn nữa ân ái nhiều lần sẽ phân bố nhiều chất lỏng trơn trượt, đến lúc sinh bảo bảo sẽ không quá đau…A, ta nhớ rõ có người không cùng bạn lữ ân ái, kết quả đến lúc sinh bảo bảo đau đến gần ba ngày đâu….”
Mặt Tây Lợi Á hóa xanh. Hắn biết đau đớn khi sinh được liệt vào đau đớn cấp mười, làm không tốt sẽ chết người a, nhất là ở xã hội nguyên thủy y học không phát triển này, phỏng chừng một chút cảm mạo hay phát sốt đều có thể trí mạng. Hắn đau đầu không thôi, lý trí dao động giữa ân ái hay đau đớn.
A Tư Lan săn bắn trở về, buông con lợn rừng nhỏ trên vai xuống, đem một chuỗi quả trong suốt sáng màu đặt vào trong lòng Tây Lợi Á: “Ngươi ăn thử đi, quả tuyết tinh, chỉ khi mùa đông có tuyết mới mọc đâu.”
Tây Lợi Á tiếp nhận quả tuyết tinh, nhìn làn da màu đồng của A Tư Lan đông một đạo vết thương, tây một đạo vết thương, cái mũi không khỏi lên men.
Ở trong trí nhớ của hắn, chỉ có bà ngoại đối tốt với hắn, có cái gì ăn ngon đều cho mình trước, có tiền cũng để mua cũng quần áo cho mình, giờ bà ngoại đã ra đi nhiều năm, không nghĩ đến bản thân khi xuyên đến đây, lại có thể gặp được người đối với hắn tốt như trước……
Đột nhiên, Tây Lợi Á dâng lên cảm giác mất mát, hắn biết, nam nhân này là đối tốt với bạn lữ của y, mà bạn lữ của y khi bị liệt xỉ bạo long đánh lén đã muốn chết rồi, hiện tại, chính mình ti bỉ vô xỉ chiếm cứ thân thể này, hưởng thụ ôn nhu của nam nhân này.
Hắn nghĩ muốn đem tất cả nói cho nam nhân biết, nhưng lại sợ hãi, sợ hãi bản thân bị vứt bỏ ở địa phương xa lạ.
“Tây Lợi Á, ngươi làm sao vậy?” Bàn tay ấm áp của A Tư Lan vuốt ve mái tóc của hắn:“Sao lại mất hứng?”
Hắn ngẩng đầu, nhìn biểu tình lo lắng của A Tư Lan, quyệt quyệt miệng: “Ta lo lắng cho ngươi, nhìn ngươi bị thương, ta thực không thoải mái.”
A Tư Lan cười ha ha: “Tây Lợi Á, chẳng phải trước kia ngươi nói vết sẹo là vinh quang của thú nhân đâu, giờ cũng học được lo lắng cho ta sao?”
“Nói cái gì a! Ta không thể lo lắng sao?” Tây Lợi Á mất hứng .
“Không có, ta chỉ là rất cao hứng ……” A Tư Lan loan thắt lưng, hôn lên trán Tây Lợi Á:“Ta đem thức ăn đi rửa, ngươi ngoan ngoãn ở nhà chờ ta.”
Đêm đó, ăn uống no đủ, Tây Lợi Á ở trong lòng A Tư Lan uyển chuyển thân
_____________________________________[ hà cua ] ngâm________________________________________
(Ta hận ta hận hậnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn….)
Hắn dùng tâm cảm thụ được tình yêu mãnh liệt của A Tư Lan đối với mình, bên trong mãnh liệt mang theo cảm giác ôn nhu che chở, làm cho Tây Lợi Á rơi lệ đầy mặt.
“Đừng khóc, Tây Lợi Á, đừng khóc……” A Tư Lan yêu thương hôn lên khóe mắt bạn lữ, liếm khô dòng nước mặn chát: “Ta sẽ vĩnh viễn thủ hộ ngươi, đừng khóc……”
A Tư Lan, nếu ngươi biết trong thân xác này không phải là người cũ, ngươi có thể vẫn đối tốt với ta sao? A Tư Lan, ta, ta đột nhiên luyến tiếc ngươi ……
Tây Lợi Á tâm tình không tốt, mọi người đều có thể cảm nhận được. Tuyết Lai đem điều này quy kết cho là chứng u buồn tiền sinh sản: “A Tư Lan, ngươi không cần lo lắng quá, mỗi giống cái trước khi sinh bảo bảo sẽ có một khoảng thời gian tâm tình không tốt.”
A Tư Lan nhìn Tây Lợi Á càng ngày càng gầy yếu, tâm như dao cắt: “Nhưng Tây Lợi Á gầy quá lợi hại, làm sao bây giờ? Ta mỗi ngày cho hắn ăn thật tốt, hắn vẫn gầy đi.”
Tuyết Lai cũng không biết làm sao bây giờ, chỉ biết đề nghị A Tư Lan bồi Tây Lợi Á nhiều một chút, để hắn vui vẻ hơn.
A Tư Lan vì Tây Lợi Á, ba ngày mới đi săn một lần, mỗi lần đều đánh một con mồi lớn đem về. Hơn nữa người trong bộ lạc nghe nói tâm tình Tây Lợi Á không tốt, đều đề nghị A Tư Lan ở bên làm bạn với Tây Lợi Á, chuyện săn thú sau đó liền giao cho các thú nhân khác đi.
“Chúng ta sẽ kiếm về những thứ Tây Lợi Á thích ăn, ngươi không cần lo lắng.” Đạt Khắc Tư vỗ vỗ bả vai A Tư Lan: “Hiện tại chủ yếu là làm cho thân thể Tây Lợi Á mau mau tốt hơn, sau đó cho bộ lạc thêm một tiểu bảo bảo khỏe mạnh xinh đẹp.”
A Tư Lan cười khổ gật gật đầu: “Ân, cám ơn các ngươi……”
Ngày sinh nở rất nhanh đã đến, Tây Lợi Á đau đớn nằm trên giường sắc mặt trắng bệch, Tuyết Lai cùng A Thụy Nhĩ ở bên cạnh giúp đỡ. A Tư Lan nôn nóng, vòng vo đảo quanh phòng.
Tây Lợi Á cảm thấy đau đớn cấp mười còn là nói nhẹ, hắn hiện tại hận không thể chia thân xác thành hai mảnh, hạ phúc truyền đến đau đớn làm hắn cảm thấy ngay cả đến hô hấp cũng khó khăn.
“Tây Lợi Á, cố lên…… Nga, sắp nhìn thấy đỉnh đầu bảo bảo rồi, dùng sức cố lên a.” Tuyết Lai nhu ấn cái bụng cứng ngắc của Tây Lợi Á, thấp ra một đầu đầy mồ hôi.
A Thụy Nhĩ cầm tay Tây Lợi Á, không ngừng dùng nước làm mềm môi hắn: “Tây Lợi Á, muốn uống nước hay không? Cố lên, ngươi dùng sức một lần, bảo bảo liền đi ra…..”
Làm sao có nhẹ nhàng như vậy a! ! ! Trong cổ họng Tây Lợi Á phát ra thống khổ hò hét, ngay sau đó ngoài phòng cũng truyền đến tiếng hô: “Tây Lợi Á, Tây Lợi Á…… Không sinh được không? Tây Lợi Á! ! !” A Tư Lan đã muốn nói năng lộn xộn, táo bạo, y bị Đạt Khắc Tư cùng Lôi Thiết Nhĩ giữ chặt, y bán thú hóa đã muốn cào ra trên nền đất bằng phẳng vài cái hố.
Không sinh? Tây Lợi Á cười khổ. Đây là thứ duy nhất mà Tây Lợi Á ngươi yêu để lại cho ngươi, nếu không hảo hảo sinh hạ, ta cũng không thể tha thứ cho chính mình…..
Đau suốt một ngày, tiểu tử ma nhân kia rốt cục dùng tiếng khóc rõ to nhắc nhở các đại nhân: Hắn khỏe mạnh đi đến thế giới này.
A Tư Lan vọt vào phòng trước tiên, bổ nhào đến bên người Tây Lợi Á, vuốt ve hai má cùng mái tóc ướt của hắn: “Tây Lợi Á, ta yêu ngươi…… Ta yêu ngươi, Tây Lợi Á……”
Tây Lợi Á nhắm mắt lại, yên lặng chảy dài hai hàng nước mắt.
Bảo bảo là một tiểu thú nhân, có mái tóc rám nắng quăn quăn giống Tây Lợi Á, đôi mắt to xanh biếc cực kì giống A Tư Lan. Trên vai tiểu bảo bảo có hoa văn uồn khúc ám chỉ về sau hắn cũng là một thú nhân có cánh, lớn lên thú hóa sẽ có một đôi cánh xinh đẹp.
Thú nhân bảo bảo trước ba tuổi giống như giống cái bảo bảo, sau khi ba tuổi bắt đầu học thú hóa, năm tuổi là có thể học đi săn đơn giản. Trên cơ bản sau mười tuổi có thể phối hợp cùng đại nhân đến địa phương có chút nguy hiểm để săn thú.
Thú nhân bảo bảo mới sinh thập phần mảnh mai, bởi vì bọn họ không có sữa ăn, chỉ có thể dựa vào nước quả cùng nhựa cây để sống, mãi cho đến khi được bốn tháng tuổi nhú răng non, mới bắt đầu chậm rãi ăn thịt nhừ cùng hoa quả rau cỏ gì đó.
Cho nên, lúc bảo bảo chưa được một tuổi, là đối tượng bảo hộ trọng điểm của bộ lạc. Cơ hồ các thú nhân có nhiệm vụ ra ngoài đi săn, đều tìm kiếm hoa quả bảo bảo có thể ăn.
Thời tiết dần dần ấm áp, mùa xuân đến rồi.
Kiều, bạn lữ của A Thụy Nhĩ sống qua mùa đông, đến mùa xuân vết thương chuyển biến xấu mà qua đời.
Mất đi hài tử cùng bạn lữ, A Thụy Nhĩ mỗi ngày lấy lệ rửa mặt, cơ hồ đều phải khóc chết đi sống lại.
Vì trấn an A Thụy Nhĩ, Tây Lợi Á đem bảo bảo của chính mình cho A Thụy Nhĩ chiếu khán, cũng vì cuộc sống của hắn thêm chút động lực. Có bảo bảo, trên mặt A Thụy Nhĩ rốt cục xuất hiện vẻ tươi cười.
“Bảo bảo kêu Đạt Tây được không?” A Tư Lan ôm ái nhân của mình, chóp mũi ở trên cổ hắn cọ đến cọ đi.
“Được……” Tây Lợi Á miêu tả ngũ quan tuấn mỹ của A Tư Lan, trong lòng âm thầm phát đau. Tiểu Đạt Tây về sau có A Thụy Nhĩ chiếu cố, như vậy, nếu như sau khi A Tư Lan biết chân tướng không muốn thấy bản thân, hoặc là…Kia tối thiểu, chính mình đem tình yêu cuối cùng của Tây Lợi Á để lại đầy đủ cho y.
Các thú nhân nơi này lớn lên nhìn rất được, tựa hồ đều mang theo dòng máu hỗn huyết (con lai), nhất là A Tư Lan, Tây Lợi Á cảm thấy thế nào cũng đều xem không đủ.
Một đêm nhiệt tình, làm cho tâm Tây Lợi Á càng đau.
A Tư Lan tựa hồ có chút không rõ, vì sao bạn lữ của mình vẫn cau mày, giống như có chuyện tình vô cùng thương tâm, khi hỏi hắn, hắn không nói, chỉ mỉm cười qua loa.
A Tư Lan ẩn ẩn cảm thấy, khả năng sẽ có sự tình gì phát sinh, một sự kiện liên quan đến bản thân, khả năng là một chuyện rất đáng sợ…..
****
Chương 14:[ phiên ngoại ] Kỳ thật bi thảm chính là bây giờ mới bắt đầu…
Trong lòng Tây Lợi Á rất mâu thuẫn, hắn hận không thể đem toàn bộ sự tình nói hết cho A Tư Lan nghe, phương diện khác lại tham luyến sủng ái cùng ấm áp A Tư Lan cho hắn. Thật sự không được, chờ bảo bảo bắt đầu mọc răng sẽ nói ra tất cả…… Tây Lợi Á âm thầm nắm chặt tay thề.
Tây Lợi Á địu bảo bảo trên lưng đi theo vài giống cái lên núi hái quả dại.
Bộ lạc này ở gần núi, mùa xuân vừa đến, những lùm cây dưới chân núi sẽ mọc ra rất nhiều quả dại màu đỏ hoặc vàng, chua chua ngọt ngọt rất ngon, là đồ ăn vặt mà nhiều giống cái ưa thích. Hơn nữa chân núi cũng khá gần bộ lạc, không có dã thú to lớn, thập phần an toàn.
Tây Lợi Á chỉ mang hài tử ra ngoài giải sầu. Tiểu Đạt Tây rất được hoan nghênh, vừa đến đã có người muốn ôm một cái. Hơn nữa mang theo tiểu Đạt Tây, A Thụy Nhĩ cũng có thể đi theo ra ngoài hoạt động một chút, cả ngày thương tâm ngốc ở trong phòng, sớm muộn gì cũng sinh bệnh.
A Thụy Nhĩ lưng đeo giỏ, hai tay linh hoạt trên lùm cây hái những quả màu đỏ lớn nhất. Những dã quả này hắn không nỡ ăn, cơ hồ toàn bộ đều cho tiểu Đạt Tây. Tiểu Đạt Tây được A Thụy Nhĩ sủng đến nhanh biến thành một tiểu trư, cả ngày hết ngủ lại ăn, ăn xong lại ngủ..
Tây Lợi Á đi đến thế giới này, đây là lần đầu tiên lên núi, cảm giác cũng không khác gì những ngọn núi ở quê nhà của hắn. Duy nhất không giống chính là có rất nhiều thực vật hắn không biết tên, cũng có rất nhiều loại động vật xa lạ.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian